Như thế nào là một người đàn ông trưởng thành?





Nhiều người hỏi tôi :
" Như thế nào là một người đàn ông trưởng thành?"
" Bạn đã đủ trường thành chưa"
" Có hiểu được người đàn ông trưởng thành là như thế nào không?"
Tôi chỉ mĩm cười thay cho câu trả lời chính mình. Bởi với tôi mỗi người có một cách trưởng thành của riêng họ, đâu ai giống ai mà mang ra để so sánh, để trả lời, để áp đặt sự trưởng thành của mình lên người khác.


Còn với riêng tôi ở hiện tại, lúc này đây không còn là những cuộc rong rủi hè phố cùng đám bạn sau giờ làm để về bên bữa cơm gia đình đang chờ ở nhà. Không còn ngông cuồng lao ra ngoài xã hội bất chấp thử thách để chứng tỏ bản thân mình.
Công viêc cũng vậy và tình cảm cũng thế, tất cả trở nên lắng dịu nhẹ nhàng hơn. Không còn thứ cảm xúc bất chấp bỏ mặc sau lưng hết để yêu - để hi sinh cho tình yêu ấy. Không còn những đêm nhắn tin cho đến sáng - không còn những cuộc gọi không đầu không cuối hàng giờ chỉ vì nhớ một ai đó. Mà thay vào đó là đôi dòng tìn để biết vẫn còn trong tim nhau là đủ.
Lúc này đây tôi chỉ muốn mình có một cuộc sống bình lặng, không phải không có bão giông, mà tôi muốn một cuộc sống không cần bon chen quá nhiều - một cuộc sống an yên - một cuộc sống ổn định. Có lẽ đó là điều ai cũng muốn và đôi khi đâu phải lúc nào mình muốn là được, nên chính tôi phải học cách mạnh mẽ để vượt qua sóng giờ mà đời mang đến.
Thấy mình khác ngày trước nhiều, biết trân trọng những gì mình đang có và đã có. Biết nắm giữ những gì thật sự hợp và cái nào cần phải buông bỏ, không còn cố chấp. Bộ quần áo mặc trên mình không cần phải đẹp, phải đắt tiền mà chỉ cần mình mặc thấy thoải mái là được. Người yêu không cần phải đẹp mà chỉ cần hợp và hiểu.
Chỉ muốn có một tình yêu đủ dài để có thể cùng nhau đi hết quãng đường còn lại. Chẳng cần yêu nhau quá sâu đậm, lúc nào cũng thốt lên lời yêu - thương mà chỉ cần thấu hiểu đến cảm xúc của nhau là đủ. Không cần phải nhắn tin nói nhớ, nói yêu, mà chỉ cần một cuộc điên thoại mỗi ngày để biết đối phương vẫn ổn, vẫn tốt.
Muốn giành cho nhau những khoảng thời gian - không gian để thở, những khoảng trời riêng để cảm thấy mình vẫn tự do chứ không phải lúc nào cũng gắn liền với trách nhiệm chăm sóc cho nhau. Chỉ cần cho nhau cảm giác

Đến độ tuổi này tôi biết mình cần phải làm theo những gì mình muốn, làm theo những gì mình thích chứ không phải nhìn sắc mặt của người khác để làm. Những gì mình nói được thì hãy biết nó thành hành động. Có trách nhiệm hơn với lời nói của chính mình. Quan tâm tới cảm xúc của những người thân yêu xung quanh hơn. Sống không ích kỷ cho riêng mình nữa.


No comments

Powered by Blogger.